Ngụy thiếp
Phan_7
Nàng xoay người muốn đi, lại bị cánh tay mạnh mẽ của Doãn Úy Lam kéo về –
Ngay sau đó, tiếng khóc ngưng bặt.
Đại ca đang làm cái gì?
Nàng chớp đôi mắt to đang lã chã nước mắt.
Môi Doãn Úy Lam dính sát môi của nàng, đầu tiên là mềm nhẹ ma sát lẫn nhau, cuối cùng, đầu lưỡi xâm nhập vào khoang miệng của nàng, dẫn dắt chiếc lưỡi của nàng múa lên.
Thấy mắt nàng không chớp, hắn trừng mắt nhìn nàng một cái, rồi mới nhắm lại, nàng hiểu được ý tứ của hắn, nhắm mắt lại theo.
Trong nháy mắt, cảm giác giữa môi càng thêm rõ ràng mà nóng cháy, Tô Thanh Diệu cảm thấy mình ngay cả hô hấp cũng sắp phải ngưng lại. Hắn giống như đang nhấm nháp một thứ mỹ thực tinh xảo nhất, mềm nhẹ mút cánh môi của nàng vào, như là thưởng thức một ly rượu ngon, trêu chọc thanh thuần của nàng. Ôn nhu như vậy, ấm áp như vậy, cảm giác làm cho người ta lưu luyến như vậy, nàng…… Nàng không cần!
Tô Thanh Diệu đẩy mạnh hắn ra.
“Thanh Diệu, muội nghe ta……”
“Đại ca!” Hơi thở nàng có hơi bất ổn, nhưng vẫn nhìn thẳng vào hắn nói: “Năm đó muội ái mộ huynh.”
“Ta biết.” Năm nàng mười hai tuổi, hắn đã biết.
“Nay vẫn không có thay đổi.”
“…… Vậy là tốt rồi.” Doãn Úy Lam len lén thở phào một hơi. Thay đổi liền đổi thành hắn khóc.
Chỉ có điều là, đây là lời tâm tình đúng không? Có cần phải nói đầy căm phẫn như thế không?
“Nhưng mà,” Tô Thanh Diệu lại chuyển đề tài, “Đại ca từng nói xem Tương Nhi như muội muội thân thiết nhất hiểu rõ nhất, những lời này muội vẫn nhớ rõ.”
“Ta có nói?” Hắn trừng mắt, lúc nào?
Nàng trừng hắn, còn nghiêm túc gật đầu, “Huynh còn nói sau này muốn thay muội tìm một tấm chồng tốt, nhân phẩm tốt, thân thế tốt, còn phải biết thưởng thức thông minh tài trí của muội nữa……”
Hắn nghĩ rằng những lời này mình chỉ nghĩ thầm trong lòng thôi, ai dè từng thật sự nói ra a…… Doãn Úy Lam có chút ảo não sự ngu dốt của mình năm đó. Nàng chưa nói sai, hắn quả thật ngu xuẩn, ngu xuẩn ở chỗ tự cho là đúng, ngu xuẩn ở chỗ đã tự chui đầu vào rọ đả kích chính mình từ lâu.
“Nếu đại ca đã nghĩ như vậy, xin đừng cho Tương Nhi ảo tưởng gì nữa, cũng đừng lại hôn…… làm hành động gì dễ làm cho Tương Nhi hiểu lầm. Đại ca yên tâm, tự muội cũng đã nghĩ thông , sau này liền an phận làm muội muội của đại ca, sẽ không tiếp tục suy nghĩ miên man nữa.”
“Không được!” Doãn Úy Lam kiên định bác bỏ. Đây là nàng muốn cắt đứt sạch sẽ với hắn hay sao? Bây giờ người suy nghĩ miên man là hắn a!
“Đại ca?” Tô Thanh Diệu khó hiểu.
Hắn xoay vai nàng sang, “Tương Nhi, muội thật sự để ý danh phận huynh muội này như vậy sao? Nếu muội không bước ra khỏi giới hạn này được, vậy sau này muội có thể trực tiếp gọi tên của ta, không cần tiếp tục gọi ta là “đại ca” nữa!”
Hai cái thân phận muội muội với thê tử này, hắn không chút do dự lựa chọn hy sinh người trước.
Không ngờ sắc mặt Tô Thanh Diệu lại càng thêm tái nhợt, “Ngay cả…… huynh muội cũng không làm được sao?”
Doãn Úy Lam chỉ cảm thấy đầu càng đau , “Rốt cuộc muội đang nói cái gì nha? Tối hôm qua lời ta nói, một câu muội cũng không nghe lọt à?” Hắn nghĩ mình đã nói thật sự rõ ràng, vì sao lại đổi lấy nàng phản ứng như vậy?
Nàng ngẩn ra, “Tối hôm qua đại ca nói cái gì?”
Hắn trừng nàng.
“Muội……” Tô Thanh Diệu cố gắng nhớ lại, “Muội nhớ rõ chúng ta nói những chuyện khi còn nhỏ, tán gẫu cuộc sống riêng trong bốn năm qua của muội với huynh, nói…… Còn nói cái gì nữa à?”
Trong nháy mắt, giữa hai người xuất hiện một sự yên lặng mất tự nhiên.
Thì ra vấn đề là ở đây. Doãn Úy Lam chán nản xoa xoa giữa trán, “Nói cái gì…… Muội hỏi thật là hay a.”
Tô Thanh Diệu không khỏi lui về sau hai bước. Kỳ quái, đại ca đang lý sự.
Đợi chút, nàng nhớ ra rồi, “Sau đó hình như là muội ngủ mất……”
“Văn Tương Vân, Tô Thanh Diệu, ta mặc kệ muội là người đó, đều nghe rõ cho ta!”
“Dạ.” Trên thực tế, nàng vẫn rất sợ đại ca tức giận, chọc thì chọc, chơi thì chơi, nàng biết điểm mấu chốt (~ giới hạn cuối) của hắn ở chỗ nào.
“Ta lặp lại lần nữa, bốn năm trước, ta đã quyết định muốn thủ hộ muội một đời một kiếp, làm bạn với muội một đời một kiếp, nhưng cũng không phải lấy thân phận huynh trưởng của muội.”
Tô Thanh Diệu bị ánh mắt nóng rực của hắn trành (~ nhìn chằm chằm) tim đập gia tốc.
Nhìn ra sự hồi hộp của nàng, ngược lại Doãn Úy Lam lại nhẹ nhàng thở ra. Không có gì so với chuyện biết tình cảm của nàng đối với hắn vẫn chưa thay đổi, làm cho hắn vui sướng hơn nữa.
Lập tức yên lặng nhìn nàng chăm chú, hắn vô cùng nghiêm túc nói, “Ta muốn lấy thân phận một người nam nhân yêu muội, thương muội, sủng muội, muội vẫn là muội muội ta quý trọng nhất như cũ, nhưng không chỉ có thế, muội cũng là nữ nhân ta yêu nhất đời này cùng với thê tử duy nhất, Thanh Diệu, Tương Nhi, lần này muội nghe hiểu chưa?”
“Huynh gạt người!” Tô Thanh Diệu đỏ bừng cả mặt, không thể tin những gì mình vừa nghe được.
Là ảo giác, nhất định là mấy ngày nay nàng không có điều dưỡng thân thể cho tốt, để cho xuất hiện ảo giác.
“Ta biết rồi, ngươi vốn không phải đại ca!” Khuôn mặt nhỏ nhắn lại suy sụp xuống, “Đại ca chỉ xem ta là muội muội, cho dù là trong mộng, đại ca cũng sẽ không nói với ta mấy thứ đó……”
“Tương Nhi, rốt cuộc là muội đang rối rắm cái gì? Chúng ta cùng nhau nhiều năm như thế, ta là người thật hay giả, muội còn không nhận ra được hay sao?” Hắn vì sự bướng bỉnh của nàng mà phiền não không thôi.
Nàng thà rằng tin hắn là ảo ảnh, cũng không muốn tin tưởng hắn thật tình?
“Ta thừa nhận năm đó ta xuẩn, không phân rõ tình cảm huynh muội với tình yêu nam nữ, lại lo lắng khi đó muội còn nhỏ, cũng chưa chắc hiểu được cái gì gọi là thích, cho nên mới không có đáp lại muội, kết quả cho đến khi muội……”
Hắn nhắm mắt lại, nhớ lại một màn nàng rơi xuống vực, khi đó hắn mới biết được kẻ ngây thơ chính là mình, tự cho là đúng chính là mình, tiếc nuối cả đời cũng sẽ là mình.
“Tóm lại, nay ông trời cho ta cơ hội được gặp lại muội một lần nữa, làm sao ta có khả năng buông tay chứ? Đừng nói trong lòng muội vẫn còn có ta, cho dù là hôm nay muội đã gả cho người, đánh liều tất cả ta cũng muốn cướp muội trở về!”
Cái gì người yêu hạnh phúc chính là hạnh phúc của mình, Doãn Úy Lam hắn quen ích kỷ, đơn giản là không tin chuyện đó! Hắn thích giả bộ lạnh lùng, hắn là một kẻ vô kỉ luật, nhưng đối với những gì hắn chấp nhất, thủ đoạn của hắn sẽ còn cực đoan hơn cả nàng nữa.
“Đại ca…… Huynh thật sự không phải đang muốn làm cho muội vui vẻ ư?” Dù sao chỉnh lẫn nhau từng là trò chơi huynh muội bọn nàng làm không biết mệt.
Doãn Úy Lam cười khổ, “Muội không có thật sự không muốn đấy chứ.”
“Nhưng mà, muội không tốt……”
Hắn hôn lên trán nàng, mặt mũi của nàng, hôn tới nước mắt của nàng.
“Nói bậy. Lúc trước, Tương Nhi của ta là Tương Nhi tốt nhất, sau này, Thanh Diệu của ta cũng là Thanh Diệu tốt nhất.”
Thì ra đây mới là nguyên nhân chủ yếu làm nàng rối rắm.
Là hắn sai rồi, là hắn sơ ý, nghĩ rằng nàng thông minh tài trí còn hơn nam tử, lại quên rằng cuối cùng nàng cũng có sự tinh tế của con gái nữa.
Nha đầu kia từ nhỏ trải qua hoàn cảnh rất phức tạp, những mặt đáng ghê tởm của con người đã bị nàng xem hết toàn bộ, đổi thành hắn, đã rơi vào những con đường xấu từ lâu. Lúc trước hắn sợ xảy ra chuyện như vậy, cho nên cứ không nhận thức được bộ phận cực đoan trong tính cách đã bị nàng gắng ức chế kia, mà nàng rất thông minh, ngay cả dụng tâm của hắn cũng biết hết, còn rất phối hợp theo bước chân của hắn mà đi tới.
Cái loại thấu hiểu lòng người được ẩn giấu này, đúng là nguyên nhân làm cho hắn động tâm lúc ban đầu.
Dẫn nàng lên đường ngay, không phải vì đại nghĩa thương sinh gì, thuần túy là hi vọng nàng có thể sống một cuộc sống thật vui vẻ dưới ánh mặt trời thôi, hắn không muốn gặp một đóa hoa tươi bị bóng ma bao phủ rồi héo rũ trong bóng đêm.
Nhưng những gì hắn có thể làm được cũng chỉ là dẫn đường mà thôi, quyền quyết định lúc nào cũng vẫn nằm trong tay nàng.
Tính cách của bọn họ vừa giống lại không giống. Bọn họ cùng là trong ngoài không đồng nhất, trong xương có một phần thích tác quái, nhưng Tương Nhi lại có sự đúng mực của nàng, nguyên tắc của nàng, nàng tuyệt đối không dễ dàng buông tha cho lòng tin của mình.
Nàng có thể dứt bỏ bóng ma đi đến dưới ánh mặt trời, trở thành Tô Thanh Diệu, là công lao của chính nàng. Hắn chỉ xuất hiện đúng lúc, cũng bước vào lòng nàng trở thành trụ cột tinh thần của nàng, nay, hắn may mắn như thế, người xuất hiện khi nàng cần không phải là ai khác, mà là hắn Doãn Úy Lam.
Nàng không tốt?
Buồn cười, ở trong mắt Doãn Úy Lam hắn, Tô Thanh Diệu quả thật là quá tốt, tốt đến kỳ lạ. Hơn nữa nay nàng đã lớn lên duyên dáng yêu kiều, không còn là tiểu nha đầu lúc trước, cho nên –
Hắn cầm tay mềm của nàng, “Thanh Diệu, ta phải nói cho muội biết, bất luận muội dùng lý do gì, bây giờ mới muốn ta buông tay…… Muộn rồi, quá muộn rồi.”
Nàng trở tay nắm lại tay hắn, nín khóc mà cười, “Đại ca…… Hôm nay có phải muội thật mất mặt hay không, trong lòng huynh đang cười muội đi?” Ngày thường nàng sẽ không bao giờ thất thố như thế, cũng chỉ có lúc đối mặt với hắn, bình tĩnh tao nhã đều bay đi mất. “Muội rõ ràng đã thông suốt hết cả, nhưng mà đối mặt với huynh, lại trừ khóc ra cái gì cũng không biết, nếu đại ca mà muốn chỉnh muội, muội một tí đường sống đánh trả cũng không có.”
Vốn cái gì hắn cũng không cần làm, nàng sẽ tự loạn đầu trận tuyến (~rối loạn).
Doãn Úy Lam ôm nàng thở dài, “Muội nghĩ rằng huynh không phải sao?”
Trên đời chỉ có nàng, có thể tác động đến hỉ nộ ái ố của hắn, cũng chỉ có nàng, có thể làm cho hắn dỡ phòng bị xuống, nàng là nhược điểm của hắn, là thiên hạ mà cho dù phải dốc hết tất cả hắn cũng muốn bảo vệ.
Hoàn hảo, ông trời không thật sự bắt nàng rời xa khỏi hắn! Doãn Úy Lam nghĩ thật may mắn.
Một năm sau, Doãn Úy Lam thành hôn cùng Tô Thanh Diệu, tín vật chứng kiến bọn họ thề nguyền là một đôi ngọc bội uyên ương, tiệc cưới làm ở khách sạn Cao Thăng, trong tân khách cũng không có người giang hồ, chỉ có hàng xóm láng giềng cùng với sư tỷ Ô Diệc Phi và sư huynh Mộ Vô Cực của Tô Thanh Diệu.
Từ nay về sau kết tóc, nàng không còn là muội tử của hắn, mà là thê tử của hắn, nữ nhân duy nhất cả đời của hắn.
Cuối cùng bọn họ cũng có thể giống như trong lời ca năm đó –
Nhân duyên gắn bó, ước hẹn cùng quân định trăm năm……
Hai năm sau, lão trang chủ Hiểu Kiếm sơn trang Doãn Tuấn bệnh tình nguy kịch, tìm thỉnh Tô thần y đăng môn chẩn trị (vào nhà chữa bệnh, nói cho long trọng thôi).
Ba năm sau, Doãn Tuấn bệnh chết, Doãn Úy Lam trở lại Hiểu Kiếm sơn trang kế thừa gia nghiệp, trở thành trang chủ thiên hạ đệ nhất trang, để bảo đảm an toàn cho Tô Thanh Diệu, hai người ước định tạm thời giữ bí mật thân phận.
Theo Ngô quản sự của Hiểu Kiếm sơn trang nói, từ sau khi tân trang chủ kế nhiệm vẫn chưa dành bao nhiêu tâm tư vào trên giang hồ, ngược lại thường xuyên mười ngày nửa tháng không thấy bóng người, hành tung bí ẩn, thẳng đến gần đây “Văn cô nương” thân trung kịch độc xuất hiện, tình hình mới có chuyển biến tốt. Mà sau khi Tô thần y vào trang, trang chủ lại một tấc cũng không rời Hiểu Kiếm sơn trang, ngay cả thông lệ tháng sáu hàng năm tuần tra sản nghiệp làm ra cũng là từ lão quản sự hắn đây đại lao (làm giùm).
Đệ lục chương
Trong thư phòng Hiểu Kiếm sơn trang, Tô Thanh Diệu bất đắc dĩ buông sách thuốc trong tay ra.
“Nhị trang chủ, trên mặt ta viết chữ “không thể tin được” à?”
Nếu như lúc trước, Trạm Thanh mà nhìn chằm chằm nàng như vậy, chắc chắn nàng sẽ nghĩ là do hắn có ý gì đó với nàng.
Doãn Trạm Thanh ngượng ngùng cúi đầu, “Không, không, ta chỉ là…… Ha ha, ta chỉ là……”
“Vẫn chưa thể tiếp nhận, chưa tỉnh táo từ trong nỗi khiếp sợ được?” Nàng hảo tâm nêu lý do giùm hắn.
“Thật không có gì không thể tiếp nhận, chỉ là nhất thời không thích ứng nổi thôi.”
Hắn cũng chỉ biết thì ra đại ca đã thành thân từ lâu hai ngày nay thôi, sở dĩ không công bố thân phận của Tô đại phu ngay từ đầu, là vì phòng tránh một vài nguy hiểm. Nguy hiểm gì mới được chứ?
Hắn cũng không biết, tóm lại, đại ca tự có đạo lý của huynh ấy.
Chỉ có điều, hắn vốn vô cùng tán thưởng thân phận của Tô đại phu, nay nàng trở thành đại tẩu của mình, hắn cũng không bài xích.
“Tô đại phu…… Không, đại tẩu, trước kia đã nói rất nhiều lời thất lễ với tẩu, đừng để bụng nga.”
“Sao có thể chứ?” Nàng cười, “Huynh gọi “đại tẩu” ta vẫn không quen, cứ gọi là Tô đại phu đi.” Đột nhiên thay đổi xưng hô như vậy, nàng sẽ cảm thấy rất không tự nhiên.
Doãn Trạm Thanh gật đầu, “Tô đại phu, cô gọi ta là “Trạm Thanh” hoặc “Nhị đệ” là được, cứ kêu “Nhị trang chủ” nữa, ta sẽ bị đại ca mắng mất.”
“Hắn mới không quan tâm cái loại việc nhỏ này đâu.” Nàng lắc đầu.
Cái nam nhân kia không phải là một người thích so đo lễ giáo thế tục, chỉ vì thường xuyên làm cho người ta có một loại ảo giác thật bảo thủ, cho nên không ai dám làm càn ở trước mắt hắn mà thôi.
Doãn Trạm Thanh cũng ngẩn ra, “Tô đại phu, cô rất hiểu đại ca sao?”
Nghĩ nghĩ, nàng lắc đầu, “Ta không dám nói hoàn toàn hiểu rõ hắn, nhưng dù sao vợ chồng năm năm, tính tình của hắn ta vẫn mò ra được.”
“Chính bởi vì vậy mới không thể tin được a……” Năm năm aiz, không phải năm ngày, năm tháng, mà là năm năm.
“Cái gì?”
“Ta đang nói, các người vậy mà đã thành thân năm năm rồi, vậy……” Hắn bỗng nhiên nghĩ đến ba năm trước đây sau khi đại ca trở lại sơn trang, vẫn thường thường ở trong phòng Văn tỷ tỷ một mình đóng cửa không ra như cũ, chẳng lẽ đại ca vẫn không quên được Văn tỷ tỷ? Như thế chẳng phải Tô đại phu gả cho đại ca thật đáng thương hay sao…… Nghĩ nghĩ, cuối cùng hắn vẫn không nhịn được hỏi: “Tô đại phu, lúc trước vì sao cô lại gả cho đại ca ta?”
“Bởi vì ta thích hắn a, huynh cũng đã thấy rồi đó, ta thật yêu thương hắn.” Nàng thẳng thắn.
Qủa thực, Tô đại phu yêu đương toàn viết hết trên mặt.
“Cho nên đại ca cầu thân, cô nhận lời?”
“Không phải,” Nàng nghĩ nghĩ, “Chính xác mà nói, là ta cầu thân với hắn.” Nay nghĩ lại, nàng bị thiệt rồi.
“Hở?” Doãn Trạm Thanh há hốc mồm, “Cô…… Cô cầu thân?”
“Đúng vậy, có một ngày một vị bằng hữu ta từng cứu trị mời ta uống rượu mừng, ta cảm thấy thật hâm mộ, liền hỏi hắn “Đại ca, huynh cũng lấy muội được không?” Hắn nói đương nhiên là được, vậy sau đó chúng ta liền thành thân.”
Qúai lạ, rõ ràng là những lời rất lớn mật, từ miệng Tô đại phu nói ra lại chỉ cảm thấy chân thành tha thiết, chút không tổn hại khí chất thanh tao lịch sự của nàng chút nào.
Được rồi, hắn thừa nhận quả thật là đại ca có vốn liếng làm cho nữ nhân say đắm, nhưng mà –
Là Tô đại phu cầu thân?
Cái này cũng quá dữ dội rồi đấy!
“Tô đại phu, cô tuyệt đối không hề để ý sự tồn tại của Văn tỷ tỷ sao?”
Kỳ thật đây mới là chuyện hắn luôn tò mò, như bây giờ, đại ca quay sang Văn tỷ tỷ, nếu Tô đại phu thật sự rất để ý đại ca như nàng nói, vì sao lại ra vẻ không thèm để ý chút nào chứ?
Tô Thanh Diệu cười cười, “Không ngại, nói chính xác hơn là, nữ nhân gì mà dây dưa với đại ca huynh ta đều để ý cả, chỉ có người đó, ta sẽ không tranh với nàng.”
Vô nghĩa, ai lại đi tranh với chính mình cơ chứ, nàng còn ước gì lúc nào cũng muốn nàng nữa kìa.
“Cô quen biết Văn tỷ tỷ?” Doãn Trạm Thanh càng nghe càng tò mò.
“Xem như đi.” Nàng tự nhận rất hiểu biết chính mình.
“Văn tỷ tỷ với đại ca vốn là lưỡng tình tương duyệt……” Thì ra là thế, vốn tưởng rằng lần này sẽ có “người có tình sẽ thành thân thuộc”, kết quả thân thuộc này cũng không phải người mà hắn nghĩ.
“Huynh đang cảm thấy bất công vì Văn tỷ tỷ của huynh bị tổn thương à? Trách ta đoạt nam nhân của nàng?” Trạm Thanh này thật thú vị, cái tính thành thật ấy từ nhỏ đến lớn cũng chưa đổi tí nào.
Hắn không thừa nhận cũng không phủ nhận, “Không nghiêm trọng như thế, ta chỉ hơi bất ngờ mà thôi, ta nghĩ rằng đại ca sẽ thật sự chờ Văn tỷ tỷ cả đời, không ngờ huynh ấy……”
Tô Thanh Diệu không cho là đúng, “Như vậy không phải rất ngốc ư?”
Doãn Trạm Thanh kinh ngạc, “Cô cho là rất ngốc?” Hắn còn tưởng rằng nữ nhân đều cực kì cảm động vì chuyện này chứ.
“Chính xác.”
“Ta cho rằng như vậy mới phù hợp với tính cách của đại ca a.”
“Thế thì sao? Bộ chính vì huynh ấy là Doãn Úy Lam, huynh ấy nhất định phải ngu ngốc giữ mình vì một nữ nhân không rõ sống chết cả đời, như vậy mới gọi là cuồng dại, như vậy mới gọi là hoàn mỹ?”
Hắn nhíu mày, “Tô đại phu, cô không nên nói như vậy.”
“Ta chỉ là nói ra cảm nhận của bản thân mình, nếu thật sự người nọ đã chết, đây là điều mà nàng không muốn nhìn thấy nhất. Trạm Thanh, huynh thân là đệ đệ huynh ấy, chẳng lẽ lại muốn nhìn thấy đại ca huynh cô lão (già cô đơn) cả đời, vĩnh viễn không có được hạnh phúc? Cái nhìn của người khác quan trọng, hay là người thân vui vẻ quý giá hơn đây?”
Doãn Trạm Thanh nhất thời không nói được gì. Cái này…… Quả thật hắn chưa từng nghĩ những chuyện đó.
“Mà thôi, nói tới nói lui, huynh ấy muốn làm sao thì làm, ai cũng không khuyên nổi.” Mỗi khi nghĩ đến đó, trong lòng nàng luôn nổi lên sự lo lắng và thương tiếc.
Bốn năm, hắn cứ vậy mà miệt mài tìm nàng bốn năm. Nàng thậm chí còn không dám tưởng tượng, nếu mình thật sự chết rồi, hắn phải làm sao đây, tiếp tục tìm kiếm tịch mịch cả đời sao? Nam nhân này rõ ràng là muốn mình ngay cả chết cũng không ngủ yên được.
Nàng thở dài, “Đại ca huynh rất giống như huynh nghĩ, tuân thủ mọi lời hứa huynh ấy nói, chỉ có một thê tử, chỉ yêu một nữ nhân.”
Ngô, ám chỉ như vậy đã đủ rõ ràng chưa nhỉ? Nàng thật sự không muốn nói ra cái tên kia a.
“Nhưng thê tử này cũng không phải nữ nhân huynh ấy yêu kia nha?” Lời vừa ra khỏi miệng, hắn bỗng thấy lỡ lời, vội hỏi: “Tô…… Tô đại phu, cô đừng để ý, ta chỉ hơi hơi khó hiểu, bất luận vì lý do gì, đại ca thành thân với cô, vậy chẳng phải đã thật có lỗi với Văn tỷ tỷ hay sao. Không phải là ta nhằm vào cô, nay nếu đại ca thật sự trở lại bên cạnh Văn tỷ tỷ, ta cũng sẽ vì tổn thương của cô mà bất công như vậy, ta chỉ cho rằng việc này đại ca có sai mà thôi.”
“Trạm Thanh, đại ca huynh không sai,” Tô Thanh Diệu bất đắc dĩ, “Là huynh không thấy rõ ràng mà thôi.”
“Ta?” Doãn tiểu đệ (Doãn em~em Doãn
) khó hiểu.
“Huynh cảm thấy Văn tỷ tỷ của huynh là người như thế nào?”
Văn tỷ tỷ à…… Doãn Trạm Thanh cố gắng nhớ lại, “Chỉ nhớ nàng thập phần ôn nhu, ân, rất chính nghĩa, trước đây rất quan tâm ta.”
Hắn nói ai thế? Tô Thanh Diệu trừng mắt. Cho dù có ôn nhu đi nữa, chính nghĩa á? Nàng có cái thứ như vậy à? Sao nàng lại không biết?
Nàng ôn nhu, là vì với bất cứ ai nàng đều đối xử bình đẳng, ôn nhu kỳ thật là một cách giữ vững khoảng cách khác mà thôi, còn cái gọi là “quan tâm”, sự thật là bởi vì người nào đó quá ác liệt, mà hết lần này đến lần khác trong trang không ai nhận ra được chân diện mục (bộ mặt thật) của hắn, nàng không nhìn được mới đi bảo Trạm Thanh đấu một trận với hắn.
“Vậy huynh cảm thấy ta thì là người như thế nào?” Mấy năm nay nàng thật sự thay đổi to lớn như thế, đã ám chỉ đến mức đó rồi, hắn còn không nhận ra nàng chính là Văn Tương Vân ư?
“Tô đại phu ư, ôn nhu…… Ân, có chính nghĩa. Giờ lại nhiều thêm một chút chân thành đi.” Hắn trực tiếp tô vẽ Tô Thanh Diệu cho đẹp như thật.
“Vậy đại ca huynh thì sao?”
“Kiêu ngạo, hơi lạnh lùng, nhưng rất trực, ân…… Còn có hơi bảo thủ.”
Trời ạ, rốt cuộc là hắn đang nói ai?
Vì sao mà một người nàng cũng không nhận ra.
Xem ra nàng thân là chị dâu người ta cần phải làm cái gì mới được.
“Trạm Thanh.”
“…… Có.” Hắn rùng mình một cái.
Kỳ lạ, Tô đại phu vẫn cười ôn nhu như trước, vì cái gì mà hắn lại cảm thấy có chút mao cốt tủng nhiên (~ rợn tóc gáy)?
“Để ta giúp huynh hiểu thêm một chuyện đi.”
Gì?
Hương thuốc quen thuộc theo gió bay tới, khóe môi Doãn Úy Lam hiện lên một tia cười yếu ớt, ngay sau đó, hai mắt bị lòng bàn tay mềm mại che lại.
“Đoán xem ta là ai?”
“Ta không đoán được.” Bàn tay to đặt lên tay nàng, chuyển qua giữa môi khẽ cắn. Trò chơi như vậy, nàng thật đúng là chơi không biết mệt.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian